Nữ bác sĩ ở viễn cổ
Phan_10
xấu hổ vuốt vuốt mái tóc vội vàng chạy qua giúp Trác Ngọc. Địch Á cảm thấy hơi khó hiểu, tâm tình giống cái của ngày hôm qua còn hết sức uể oải, sáng nay lại cảm thấy nét mặt của trở nên hết sức bình tĩnh, bình tĩnh giống như hôm qua chưa có chuyện gì xảy ra.[***************.com]
Nhưng càng như vậy, càng hốt hoảng, biết mạch nước ngầm giấu dưới vẻ bình tĩnh lúc nào bộc phát.
Hai người ngồi ăn cơm chưa được bao lâu có tiếng gõ cửa. Địch Á đứng dậy mở cửa thấy nhà tộc trưởng. Tộc trưởng kéo tai Mai Mai, muốn Mai Mai vào xin lỗi Trác Ngọc.
Mọi người vào nhà, tộc trưởng gấu trúc đá vào bắp chân Mai Mai, ý bảo nàng ta xin lỗi Trác Ngọc.
Từ khi bọn họ vào, Trác Ngọc liền hiểu. Tối qua cũng đoán được người làm việc này trừ Mai Mai còn ai khác, dù sao tới bộ lạc này cũng chưa phát có người có địch ý với .
Mai Mai đứng ở bên nhăn nhăn nhó nhó tình nguyện xin lỗi. Kiệt cũng đá nàng ta cước nàng ta mới mở miệng: “Ngươi… Dược thảo là ta làm đổ, ta xin lỗi ngươi.” Nàng ta dừng chút lại tiếp tục : “Chỉ là… Ngươi đừng nghĩ rằng ta sợ ngươi, Địch Á ca ca là của ta, ngươi đừng mong tranh với ta.”
Thấy tiểu muội mình lời xin lỗi mà thái độ còn tốt, Kiệt đành xin lỗi Trác Ngọc: “Tiểu muội ta hiểu chuyện, trở về ta cùng cha nhất định dạy dỗ tốt, hy vọng nàng có thể tha thứ cho nó lần này. Về phần thảo dược bị nó làm đổ, ta trả lại nàng trong thời gian ngắn nhất.”
Địch Á thấy Trác Ngọc lời nào kéo kéo quần áo , hy vọng mở miệng. Trác Ngọc nhìn Địch Á cái, : “Được. Lần này tôi tha thứ cho ta, chẳng qua tôi còn thiếu vài cây đao xương , tin rằng anh cũng cự tuyệt.”
Mai Mai nghe thấy Trác Ngọc muốn ca ca làm vài cây đao xương cho nhảy dựng lên chỉ vào Trác Ngọc: “Ngươi đừng quá đáng, cho ngươi thảo dược là tệ rồi, ngươi còn muốn những thứ khác.”
“Con câm miệng cho ta. xin lỗi cũng an phận.” Tộc trưởng gấu trúc giáng móng vuốt lên đầu Mai Mai.
“Cha, sao cha có thể đánh con, con là giống cái a.” Mai Mai che đầu chạy ra ngoài.
“Ta chính là đánh con, con có thể làm gì. Con cái đồ cứng đầu cứng cổ chết bầm.” Tộc trưởng cũng đuổi theo ra ngoài.
Kiệt nhìn bóng dáng bọn họ rời , với Trác Ngọc và Địch Á: “Ta nhanh chóng đưa đồ tới cho hai người, cảm ơn nàng có thể tha thứ cho nó.”
Sau khi Kiệt , Trác Ngọc lại tiếp tục bữa ăn sáng bị chen ngang, nhưng lần này là tươi cười dùng bữa. Địch Á càng nhìn càng thấy quỷ dị, cũng dám hỏi chỉ có thể lẳng lặng ăn cơm, dù sao chỉ cần có quan hệ với là được.
Ăn xong Địch Á tranh cọ nồi rửa chén, chào giống cái của mình xong liền ra ngoài săn.
Trác Ngọc mài đao xương của mình tảng đá lớn trong sân, đầu cũng ngẩng lên, chỉ ừ tiếng ra hiệu biết.
Vào lúc săn thú, Địch Á mực nghĩ đến Trác Ngọc. biết nàng mài đao xương làm gì, đao xương phải rất sắc bén rồi sao, vậy mà nàng vẫn mài. Nếu làm mình bị thương làm thế nào. được, nhanh chút trở về mới được.
nhắm ngay hai con bò ngũ sắc, tốn chút sức lực buộc chặt con mồi vác chạy về bộ lạc.[truyện chỉ được đăng tại ***************.com]
Về đến nhà phát Trác Ngọc vẫn mài đao xương. để con mồi xuống tới trước mặt Trác Ngọc: “Ngọc Nhi, nàng mài đao xương làm gì? Đao xương sắc như vậy rồi, nếu cẩn thận làm nàng bị thương, như vậy tốt. Nếu nàng muốn mài, vậy để ta mài là được.”
Đúng lúc Trác Ngọc mài đến mệt, nghe Địch Á vậy chút khách khí ném đao xương cho Địch Á, dặn mài sắc bén chút.
Trác Ngọc xoa xoa cánh tay của mình, đấm đấm chân ăn trái cây. Ăn ăn, bỗng nhiên nhớ đến bình thường Mai Mai đâu, Lam Mặc nhất định theo. Hôm nay lại theo, có vấn đề. Lại chuyện Mai Mai phá hủy thảo dược, có phải là giựt dây ?
Trác Ngọc ăn xong trái cây ra ngoài. cũng chỉ định ra ngoài dạo, ngờ vừa tới phía sau núi thấy Mai Mai dựa vào Lam Mặc khóc.
Lam Mặc thấy Trác Ngọc, Trác Ngọc cũng đứng dưới cây vẫy tay cái với . biết Lam Mặc gì với Mai Mai, Mai Mai rồi. Chờ đến khi Mai Mai xa Trác Ngọc mới từ phía sau cây ra. quanh Lam Mặc hai vòng mới : “ tệ lắm, ngờ anh còn biết dỗ Mai Mai, xem ra lâu sau là có thể ôm được mỹ nhân về nhà rồi.”
Lam Mặc nhíu mày, nhìn về phía Trác Ngọc: “Đáng tiếc luôn có chướng ngại xử lý được, biết nàng xử lý như nào?”
Trác Ngọc biết Lam Mặc đến Địch Á, chỉ tiếc mỹ nữ có lòng, trai đẹp vô ý. Địch Á cũng thích Mai Mai: “Tôi cũng vậy, cảm thấy cục diện tại khiến người khác vừa lòng. Tôi có chủ ý, biết anh có muốn nghe hay . đúng, nên hỏi anh có nguyện ý sớm ôm Mai Mai về hay ?”
Lam Mặc nhìn chằm chằm Trác Ngọc cắn trái cây răng rắc răng rắc ngừng: “Được, ngược lại ta muốn biết nàng có ý định gì.”
-Hết chương 27-
Chương 28: Mài dao xoèn xoẹt thịt heo dê.
Kể từ khi Trác Ngọc chủ ý của mình cho Lam Mặc tâm tình trở nên tốt hẳn. Mặc dù Lam Mặc tỏ thái độ gì, nhưng bộ mặt nhao nhao muốn thử kia nhìn là biết.
Tâm tình tốt, mỗi ngày Trác Ngọc đều trôi qua ung dung. Có người làm đồ ăn cho mình, làm người lao động cho mình, khiến cho thường xuyên cảm thán Địch Á là chú cún trung thành, người như vậy làm bạn đời hẳn tồi.
Mấy ngày trước trong bộ lạc có người thú giống cái cùng giống đực kết làm bạn đời. Lúc này mới biết, ra người thú bọn họ phải nhìn vừa mắt liền kết thành bạn đời, còn phải cử hành nghi thức mới được. khi cử hành nghi thức thể tách ra, người thú khác cũng thể nhúng tay vào trừ khi bạn đời qua đời, nếu hai bên thể cùng thú nhân khác kết thành bạn đời.
Ngày đó Địch Á cực kỳ hâm mộ đôi người thú kia, uyển chuyển biểu đạt ý tưởng muốn cùng kết thành bạn đời, nhưng lại làm bộ như nghe thấy.
Những ngày này, chỉ cần Địch Á rảnh rỗi là lắc lư bên cạnh Trác Ngọc. mặt muốn ngăn cản những giống đực kia đến gần giống cái của , mặt khác tiếp tục thuyết phục Trác Ngọc cử hành nghi thức.
Dĩ nhiên Đan Chu của chúng ta cũng nhàn rỗi, nhưng thường ở xa xa nhòm ngó Trác Ngọc, hoặc cách cánh cửa, hoặc cách bụi cây khiến Trác Ngọc buồn bực thôi.[***************.com]
ngày nọ, Địch Á ở phòng bếp nấu cơm, Trác Ngọc ngồi trong sân mài đao xương, Đan Chu tha hai con cò chạy đến trước mặt Trác Ngọc để xuống, vẻ mặt kiêu ngạo. Bộ dáng kia giống như chờ khích lệ . Chỉ là chưa chờ được đến lúc Trác Ngọc để ý tới , Địch Á ở trong nhà nghe được động tĩnh chạy ra rồi. Đan Chu ném cho Địch Á ánh mắt khiêu khích rồi ưu nhã cất bước rời .
Trác Ngọc hiểu Đan Chu muốn làm gì. Ngày đó cho sắc mặt tốt, cho rằng xuất trước mặt nữa. Hôm nay lại làm cái gì vậy? Nghĩ ra, cũng thắc mắc nữa, chuyên tâm mài đao xương.
Gương mặt Địch Á vốn là tươi cười, khi thấy Đan Chu đưa cho giống cái của mình hai con cò ngay lập tức tối sầm. Con hồ ly đáng chết này đúng là coi trọng giống cái nhà mình rồi.
Ở Mê Huyễn đại lục, nếu giống đực đưa thức ăn cho giống cái, hoặc là lấy lòng giống cái, tức là biểu đạt ý muốn theo đuổi giống cái. Trác Ngọc là người từ bên ngoài đến nên biết phong tục của Mê Huyễn đại lục.
Địch Á nhịn xuống xúc động muốn xé nát hai con cò, phong tục của đại lục cho Trác Ngọc biết. Ai ngờ lại chỉ ừ tiếng liền đổi đề tài.
Vào buổi chiều khi Trác Ngọc bộ trở về, nhớ tới hai con cò Đan Chu đưa nhưng ngay cả sợi lông của hai con cò cũng thấy, lại nhìn Địch Á nấu cơm khẩn trương vểnh hai tai nghe động tĩnh của liền hiểu .
Lúc dùng cơm tối, Trác Ngọc cố ý hỏi Địch Á: “Hai con cò của Đan Chu đâu rồi, anh có nướng , nghe mùi vị tệ.”
Hai mắt Địch Á loạn chuyển dám nhìn Trác Ngọc. lúc lâu sau mới lắp bắp mở miệng: “Hai con cò đó bị ta ném rồi, nếu Ngọc Nhi muốn ăn, ta bắt cho nàng. Cò ta bắt so với Đan Chu…. đúng, so với những giống đực khác càng mĩ vị hơn.”
Trác Ngọc biết nên khóc hay cười. Thức ăn ngon lại bị ném rồi, rất lãng phí. Chỉ là vẫn muốn xem bộ dạng ghen tuông của Địch Á: “Anh ném hai con cò rồi.”[truyện chỉ được đăng tại ***************.com]
“ ra , ta…. Ta cầm nó cho Tiểu Thảo rồi.”
“Cái gì? Anh cho Tiểu Thảo hai con cò đó rồi?”
Trác Ngọc vừa nghe Địch Á mang cho Tiểu Thảo, thanh chợt cất cao, chỉ vào Địch Á : “ phải anh giống đực đưa thức ăn cho giống cái là có ý muốn tỏ tình ư, chẳng lẽ anh muốn theo đuổi Tiểu Thảo?”
Lúc này Địch Á mới phản ứng kịp, thầm ảo não: “Ta như thế nào lại tặng cho Tiểu Thảo cơ chứ, chuyện này nên xử lý như nào đây. Ngọc Nhi, nàng ta nên làm như nào mới tốt?”
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai. Anh làm thế nào làm, bằng liền rau trộn.” Trác Ngọc ném chén cơm xuống, về phòng.
“Rau trộn? Rau trộn là vật gì. Ngọc Nhi nàng đừng , nàng cho ta biết rau trộn là có chuyện gì?” nghi ngờ chút nào, Địch Á bị Trác Ngọc nhốt ngoài cửa.
Ngoài sân Tiểu Thảo gõ cửa. Địch Á vừa mở cửa thấy là Tiểu Thảo, da đầu trở nên tê dại.
Đợi đến khi Tiểu Thảo ngượng ngùng vì sao mình đến, muốn tặng túi đeo lưng mình làm cho Địch Á Địch Á cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Đây phải là quà tặng đính ước ư, thể nhận. ngửa đầu ngao ngao hai tiếng, nhấc chân chạy như điên.
Núp trong rừng cây phía sau núi, Địch Á cùng tộc trưởng gấu trúc ngồi song song cỏ.[***************.com]
“Chuyện chính là như vậy, Ngọc Nhi muốn ta rau trộn, nhưng ta hiểu rau trộn là cái gì.” Địch Á kể khổ với tộc trưởng.
“Rau trộn à, ra chính là món ăn. Lại , ta lâu cũng chưa ăn rau trộn, là hoài niệm a.”
Địch Á vừa nghe câu của tộc trưởng, cho rằng ông hiểu được: “Thế nhưng có quan hệ gì với nấu ăn a?” Địch Á mở to đôi mắt màu vàng hỏi tộc trưởng.
Tộc trưởng gấu trúc hoài niệm lại bị Địch Á cắt đứt, u oán nhìn cái: “Đây chính là khác nhau a.”
Địch Á càng thêm hiểu, nghĩ thầm trong đầu: “Chuyện này với khác nhau có quan hệ gì, vậy khác nhau ở chỗ nào?” Địch Á rất là buồn bực.
Lần này tộc trưởng gấu trúc cũng mặc kệ Địch Á. Đây chính là người chưa khai hóa a, để cho giải thích thế nào là rau trộn, khác nhau ở chỗ nào, dĩ nhiên là món rau trộn a.
Địch Á suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra biện pháp. quyết định chạy cho Tiểu Thảo biết hai con cò đó là Trác Ngọc đưa cho nàng, quên cho nàng biết, thành xin lỗi với Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo còn đắm chìm trong cảm xúc bị cự tuyệt, tâm tình rất suy sụp. ra nàng cũng rất thích Địch Á. Lúc trước vì có Trác Ngọc ở đây nên nàng dần dần cũng rời mục tiêu. Ai ngờ Địch Á đột nhiên tặng nàng hai con cò hại nàng hưng phấn thôi.
Mặc dù nàng rất vui, nhưng khi Địch Á thành khẩn xin lỗi, nàng cũng làm khó dễ .
Địch Á thấy Tiểu Thảo thông cảm cho , trong lòng lại càng cảm thấy áy náy, liên tục xin lỗi cùng cám ơn.
Về đến nhà trăng sáng treo cao trời, ánh trăng nhu hòa chiếu mặt đất, trong rừng hoàn toàn yên tĩnh. Địch Á kịp chờ muốn cho Trác Ngọc biết giải quyết chuyện này xong rồi phát Kiệt cũng ở đây. Hỏi mới biết mục đích của Kiệt, lén thở ra hơi, may phải đến để theo đuổi giống cái của .
Thấy giống cái của mình tiếp nhận thảo dược Kiệt đưa tới còn tưởng nàng cần mình chuyển sang giống đực khác rồi.
Địch Á giúp Trác Ngọc phân loại thảo dược đặt trong những chiếc giỏ, lại nịnh nọt cầm ít trái cây đưa cho Trác Ngọc. Trác Ngọc rất tự nhiên cầm lên cắn cái, mùi thơm ngát ngọt ngào, rất thích hợp làm trái cây tráng miệng sau khi ăn, hài lòng mỉm cười với Địch Á.
Địch Á mừng rỡ như mở cờ trong bụng, lần này yên tâm rồi, giống cái nổi giận với .
Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời gương mặt tuấn mỹ dưới ánh sáng của đá phát sáng có sức quyến rũ vô hạn làm cho hai mắt Trác Ngọc hoa lên. Trác Ngọc khẽ mắng tiếng, là chịu nổi hấp dẫn, càng sống lại càng kém cỏi mà.
Buổi tối ngày hôm sau bộ lạc lại tổ chức bữa ăn quần thể lần nữa. Trong bộ lạc có thêm giống đực rèn luyện trở về, tên gọi Tinh Thần. Địch Á bọn họ là bạn từ , vừa sáng sớm Địch Á chạy tìm bạn của cùng nhau săn thú.
Tinh Thần cũng dẫn theo giống cái trở lại, tạm thời để cho nàng ấy sống cùng với Trác Ngọc. Trác Ngọc phát giống cái này tương đối nhát gan, thấy Trác Ngọc cầm đao xương bị dọa đến mức lùi ra xa, còn khuyên Trác Ngọc để đao xương xuống, tránh xa nguy hiểm.
Trác Ngọc đen mặt, cái này có gì nguy hiểm, trước kia vẫn dùng loại giống như vậy đấy thôi. Nhưng rất thông minh giải thích thêm gì.
Đến bữa tiệc tối, Trác Ngọc mang đao xương bóng loáng được mài sắc bén đến, mảnh đất trống rất nhiều giống đực cũng bắt đầu đặt con mồi lên giá nướng. Trác Ngọc cũng mang đến con heo rừng,cầm đao xương chuẩn bị bắt đầu.
Heo rừng bị Địch Á lấy gần hết máu, Trác Ngọc cầm đao xương từ từ rạch da đầu của heo rừng ra, từng chút từng chút lột da heo. Con heo rừng này rất kỳ quái, người nó có lông, điều này khiến cho Trác Ngọc làm da lông tiết kiệm ít sức lực.
Màn biểu diễn tiếp theo càng thêm đặc sắc. Lúc trước qua Trác Ngọc là bác sĩ, mặc dù phải là giải phẫu chuyện nghiệp, nhưng khóa trình học giải phẫu cũng tệ, hơn nữa lần này còn dồn hết tâm trí vào, kết quả cần nghĩ cũng biết.
Lột hết da bắt đầu chuyển sang tứ chi. Đao xương nhàng lướt qua, thịt bụng được Trác Ngọc chia thành mấy tầng, mở khoang bụng, vừa liếc qua thấy cơ quan nội tạng.
Người thú mảnh đất trống vốn là chú ý đến Trác Ngọc, chỉ những người thú ở cạnh Trác Ngọc và Địch Á thấy, nhất là giống cái phát ra thanh hoảng sợ mới thu hút tất cả ánh mắt mảnh đất trống về phía họ.
“Ừm… Đây là tim, đây là gan, đây là ruột già…” Trác Ngọc vừa vừa cầm nội tạng tương ứng lấy ra đặt cái mâm được chuẩn bị trước: “Có thể lấy gan, tim xào lăn, ruột già cũng có thể xào.” [truyện chỉ được đăng tại ***************.com]
Những cái đầu mảnh đất trống chen chúc với nhau, thanh ngừng….
“Cái này là dạ dày heo, mùi vị tồi nha.”
Kế tiếp Trác Ngọc làm phần đầu heo, trước cắt hai cái tai, dùng đao xương bổ phía đỉnh đầu: “Cái này là não heo, phía dưới có cái gì nhỉ?”
Người thú mảnh đất trống chỉ thấy giống cái cầm đao xương từ từ mổ xẻ cái đầu heo rừng, số giống cái khác sợ đến mức dám nhìn.
Ánh mắt Trác Ngọc chuyển tới tứ chi, dùng đao xương chém đứt toàn bộ thịt phía chỉ còn lại xương. Cắt đứt xương lộ ra tủy, lấy tủy ra, mồm vẫn giải thích: “Đây là tủy heo, có rất nhiều tác dụng tốt với người.”
xong như còn chưa thỏa thích, lại kéo tới con dê ngũ sắc tiếp tục mổ xẻ.
mảnh đất trống yên lặng như tờ, những người thú muốn nhìn tiếp nữa. Địch Á ngơ ngác nhìn giống cái của mình, nuốt nước miếng.
quen nhìn máu tanh, nhưng cũng thể tiếp nhận trường hợp mổ xẻ thức ăn như vậy. muốn tiến lên ngăn cản, nhưng khi nhìn xung quanh vòng phát những giống đực mơ tưởng giống cái của giảm rất nhiều cảm thấy rất tốt, như vậy giảm được ít phiền toái cho . Vì vậy rằng để mặc Trác Ngọc tiếp tục chơi đến vui sướng.
ra đâu chỉ giống đực, ngay cả rất nhiều giống cái cũng bỏ ý niệm với Địch Á. Cùng sống chung với giống cái như vậy, biết về sau có thể dọa mình như vậy hay . Chỉ mới nghĩ tới họ cũng run lên.
Ngay cả Mai Mai có lời thề son sắt phải làm bạn đời của Địch Á tại cũng dám nghĩ như vậy nữa, ngược lại cảm thấy đồng tình với .
mảnh đất trống còn dư lại người bị ám ảnh trong lòng, đó chính là tộc trưởng gấu trúc của chúng ta. Ông ta những bị ám ảnh, trong lòng còn cảm thấy rất là vui vẻ. Nếu phải hoàn cảnh cho phép, ông ta muốn nhảy múa vài vòng.
-Hết chương 28-
Chương 29: Đồng bào.
Trác Ngọc híp mắt nhìn tộc trưởng gấu trúc cười đến mức khóe miệng cũng kéo tới mang tai. Địch Á đưa khối thịt nướng cho , nhìn theo tầm mắt của Trác Ngọc cũng phát nụ cười của tộc trưởng. có chút sợ hãi, bộ dáng tộc trưởng như vậy giống như từ “biến thái” mà giống cái cho biết. Chẳng lẽ là bị bệnh, vậy phải nhanh chóng để cho Ngọc Nhi nhìn cái.
mảnh đất trống lúc này tuy rằng phải yên tĩnh, nhưng là hề náo nhiệt như ngày thường, các người thú khác cũng dám nhìn về phía Trác Ngọc. Cho dù cần phải qua chỗ họ cũng thả bước chân, tận lực để Trác Ngọc chú ý đến mình.
Trác Ngọc gì nhìn người thú trước mắt rón rén cong người giống như con rùa qua chỗ mình, đỉnh đầu đàn quạ đen bay qua. cũng chỉ biểu diễn chút phương pháp giải phẫu, cư nhiên lại đạt hiệu quả đến mức này.
Địch Á vốn cho rằng từ tối ngày hôm đó về sau nhất định có giống đực khác tới quầy rầy cuộc sống của và giống cái của , thế nhưng tại sao Đan Chu vẫn tới?
“Lần này ngươi lại muốn đưa cái gì?” Địch Á áp chế lửa giận trong lòng, hai mắt liều mạng trừng Đan Chu đứng ở cửa nhà mình. Tiểu tử chết tiệt này lại tới quấy rầy giống cái nhà , muốn đưa đồ tốt cho Ngọc Nhi. Quả thực là khiêu chiến nhẫn nại của mà.[***************.com]
Đan Chu thèm quan tâm đến Địch Á, ở cửa ra vào gọi Trác Ngọc giống như gọi hồn. Trác Ngọc bị gọi đến phiền nên ra ngoài xem Đan Chu lại tặng cho cái gì. Địch Á cũng muốn theo Trác Ngọc, cho oai là bảo vệ giống cái của mình bị Đan Chu khi dễ, thực tế muốn xem Đan Chu còn có mánh khóe mới mẻ gì.
Đan Chu khinh bỉ liếc Địch Á cái, muốn nhìn nhìn, cần gì nhiều lý lẽ như vậy.
trách được Đan Chu lần này lại dương dương tự đắc như vậy, ra là chiếc xe ngựa . cần phải cũng biết Trác Ngọc có bao nhiêu kích động. biết Đan Chu làm bằng cách nào, mặc dù vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng vẫn chấp nhận được.
Đan Chu nhìn vẻ mặt Trác Ngọc biết quà tặng mình đưa tệ. đợi Trác Ngọc mở miệng, liền khoe khoang.
“Đây chính là ta nghe lén tộc trưởng chuyện với Kiệt rồi làm ra. Ta thông minh , đến bây giờ Kiệt vẫn làm được đấy.” Đan Chu nháy đôi mắt hồ ly của mình, bộ dáng mau khích lệ ta .
Địch Á khẩn trương nhìn giống cái của mình, chỉ sợ Trác Ngọc bị quà tặng của Đan Chu bắt mất.
Trác Ngọc cảm thấy lo lắng của Địch Á là hoàn toàn cần thiết, hơn nữa lúc trước cũng qua, Địch Á vô dụng cũng theo . Nhưng Trác Ngọc cũng khen Đan Chu hai câu tượng trưng.
đợi Trác Ngọc tiếp, Đan Chu ra vẻ thần thần bí bí lại gần Trác Ngọc: “Ngày đó ta theo nàng lên núi, nàng để ý đến ta, ta liền trở về. Lúc tới gần nhà tộc trưởng, ta nghe thấy tộc trưởng khiển trách Kiệt, quá ngu ngốc, ngay cả giống cái cũng theo đuổi được. Tộc trưởng còn dạy Kiệt phải theo đuổi giống cái như thế nào, cái xe đẩy này chính là chủ ý của tộc trưởng.”
ra là như vậy, như vậy và tộc trưởng cần phải chuyện với nhau rồi.
Địch Á thấy giống cái của mình chỉ lo chuyện với Đan Chu chú ý đến tồn tại của mình trong lòng cảm thấy ê ẩm.
Về phần Đan Chu, thấy sắc mặt Địch Á được tốt, nụ cười gương mặt lại càng rực rỡ, tin rằng Địch Á thể tranh được với .
Trước kia sớm xem Địch Á là bại tướng dưới tay , hôm nay lại càng để trong mắt. tại trong mắt tất cả đều là Trác Ngọc, khắp người lên trái tim màu hồng. tự với chính mình: Đan Chu, ngươi nhất định phải bắt được trái tim của giống cái này. Nếu như bất đắc dĩ làm theo cách của tộc trưởng đốn gục nàng. Nàng theo kéo nàng .
con đường phía sau núi, tộc trưởng gấu trúc vừa dạo vừa ngâm nga khúc hát. Bỗng nhiên sau lưng xuất lực lớn kéo ông lại, tiếp theo thanh đao xương lạnh như băng xuất cổ ông, đồng thời sau lưng cũng xuất thanh lạnh lẽo.
“Lão già nhà ông, tôi cảm thấy ông có điểm lạ, hôm nay tôi xác định được ông là từ Thế kỷ 21 đến, vậy mà dám trêu chọc tôi. Tôi để cho ông ca hát, để cho ông hát ông còn dám hát vui vẻ như vậy, tôi hận được đập chết ông.” Tay còn lại của Trác Ngọc ngừng huơ nắm đấm, chân cũng chịu yếu thế đạp tộc trưởng gấu trúc mấy cái.
cần đoán tộc trưởng gấu trúc cũng biết người đến là ai: “Bà ngoại của tôi ơi, thể như vậy, tôi là người già mà, đánh tôi tàn phế làm thế nào? Huống chi tôi cũng phải cố ý tỏ ra quen biết , phải cố ý, phải tin tôi.” (Vì chỗ này TN nhận ra tộc trưởng là người TK 21, nên mình cũng để xưng hô tại luôn nhé)
Trác Ngọc đánh cũng mệt, bỏ đao xương xuống, liếc tộc trưởng gấu trúc cái: “ phải cố ý? Vậy sao lần trước ông lại giễu cợt tôi có kỹ thuật leo cây?”
“À… nghĩ sai rồi, sao tôi có thể giễu cợt chứ, tôi là hạng người như vậy sao?” Tộc trưởng gấu trúc chợt nhớ tới hình ảnh giải phẫu tại mảnh đất trống tối qua rùng mình. rất sợ Trác Ngọc giải phẫu , chừng còn mang chưng rồi nấu, như vậy thê thảm.
chọn đề tài an toàn hơn, cẩn thận : “Sao lại đoán được?”
Trác Ngọc tìm bụi cỏ ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo tộc trưởng ngồi xuống: “Ngay từ đầu tôi cảm thấy khi ông chuyện khẩu có vấn đề, khi ông chuyện luôn mang theo khẩu vùng Tứ Xuyên. Vốn tôi cũng chú ý như vậy, chỉ là sau này Địch Á với tôi trước kia ông chuyện như vậy, đây là nghi vấn thứ nhất. Thứ hai chính là kiến trúc trong bộ lạc, cũng là Địch Á trước kia bọn họ chỉ ở sơn động chưa từng có ai xây nhà gỗ. Mặc dù có người thử nhưng thể tạo ra phòng ốc tinh xảo như vậy, có được kỹ thuật thông thạo như vậy phải mất vài chục năm mới có thể tạo nên. Thứ ba chính là chuyện ông dạy Kiệt chế tạo chiếc xe ngựa. Phải biết rằng, người thú cho dù là giống cái hay giống đực tốc độ chạy đều rất nhanh, bọn họ căn bản cần phương tiện giao thông này. Dĩ nhiên còn có bài hát lúc nãy ông mới hát, nếu tôi nhớ nhầm bài hát ấy có tên “hoa loa kèn nở hoa đỏ au” . Ông xem, nhiều bằng chứng như vậy sao tôi có thể chắc chắn?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian